Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Mẹ có 3 con làm cảnh sát biển: “Hãy vững vàng, Tổ quốc cần các con!”

(Dân trí) - “Tổ quốc có bình yên thì gia đình mới êm ấm. Mẹ rất mong các con sẽ về thăm mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Nhưng lúc này đất nước cần các con. Hãy cố gắng hết mình hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Mẹ tự hào về các con nhiều lắm”.

Mẹ có 3 con làm cảnh sát biển: “Hãy vững vàng, Tổ quốc cần các con!”
 Mỗi lần xem tin tức về tình hình biển Đông, mẹ lại nhìn lên những tấm ảnh cưới của các con mà bần thần lo lắng.
Đó là những lời chia sẻ từ mẹ Phan Thị Chung (SN 1949) ở xóm Trung Phú, xã Diễn Vạn, huyện Diễn Châu, Nghệ An - người mẹ có 3 con trai, con rể đều là Cảnh sát biển, hiện đang công tác tại Vùng II hải quân. Ba người con của mẹ cũng vừa tham gia làm nhiệm vụ tại vùng biển Trung Quốc đã hạ đặt trái phép giàn khoan Hải Dương 981.
Mẹ Chung nghẹn ngào nhớ lại: “Hôm đó thằng Đạt vừa về đến nhà để chuẩn bị cùng gia đình nghỉ lễ 30/4 - 1/5 thì có lệnh khẩn từ cơ quan yêu cầu lên đường làm nhiệm vụ ngay. Thằng Hùng và thằng Hạnh cũng lên tàu làm nhiệm vụ từ hôm đó. Mãi đến hôm sau khi nghe báo đài đưa tin Trung Quốc đưa giàn khoan vào vùng đặc quyền kinh tế của nước ta tôi mới biết các con mình đã lên đường ra Hoàng Sa, bảo vệ chủ quyền của đất nước. Khi ấy ai cũng lo lắng, đặc biệt là những lần thấy hình ảnh tàu Trung Quốc ngang ngược lao thẳng vào tàu của Kiểm ngư, Cảnh sát biển nước ta”.
Mẹ có 3 con làm cảnh sát biển: “Hãy vững vàng, Tổ quốc cần các con!”
Mỗi lần nhìn vào tấm ảnh đại gia đình sum họp, mẹ lại nhớ các anh da diết. Nhưng lúc nào mẹ cũng động viên các anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Anh Hoàng Quốc Đạt (SN 1975) là con trai cả của mẹ Chung, dưới anh có 4 người em nữa. Mẹ Phan Thị Chung luôn tự hào mỗi khi nhắc về người con trai cả của mình. Từ nhỏ anh Đạt luôn là người con hiền lành, hiếu thảo, học giỏi. “Lúc nhỏ nó luôn mong muốn trở thành một người lính biển, rồi nó thi đậu vào Học viện Hải quân, cả nhà ai cũng mừng. Sau khi hoàn thành các khóa học, nó được biên chế công tác tại Hải đội 201 Vùng II hải quân. Nó công tác tốt nên được đơn vị tặng thưởng bằng khen, chiến sĩ thi đua nhiều lắm…”, mẹ Chung tự hào.
Như một mối duyên với biển, sau đó hai người con gái của bà Chung cũng lần lượt kết duyên cùng hai người lính Cảnh sát biển là anh Lê Xuân Hùng và anh Vũ Đức Hạnh. Họ đều là những đồng chí công tác cùng đơn vị với anh Đạt. Vậy là mẹ có 3 người con đều là Cảnh sát biển, luôn phải công tác xa nhà và không thể thường xuyên về thăm mẹ.
Từ ngày Trung Quốc hạ đặt trái phép giàn khoan Hải Dương 981 trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của nước ta, tình hình biển Đông diễn biến căng thẳng. Các con của mẹ lại lên đường làm nhiệm vụ nơi đầu sóng ngọn gió. Mỗi lần nghe báo đài đưa tin, mẹ lo lắng nhiều lắm nhưng chưa bao giờ mẹ nói điều đó với các con. Mẹ đếm từng ngày, đợi từng giây để được gặp các con.
 Người mẹ tự hào bên bằng khen của con trai.
 Người mẹ tự hào bên bằng khen của con trai.
Có những lần các anh về đất liền do tàu bị hư hỏng, mẹ lại được nói chuyện với các anh dù chỉ qua những cuộc gọi ngắn ngủi. Lần nào mẹ cũng tranh thủ động viên: “Bố mẹ và gia đình vẫn khỏe, bà con trong làng, trong xã đều gửi lời động viên đến các con. Các con hãy vững tay súng, công tác tốt hoàn thành nhiệm vụ được giao. Bà con mình nơi đây vẫn ngày ngày vươn khơi bám biển, tàu của ông Hùng anh Hải mới về đánh được nhiều cá lắm. Mọi người lúc nào cũng bên các con cả...”.
Mấy hôm trước nghe thông tin phía Trung Quốc đã di chuyển giàn khoan ra khỏi vùng biển nước ta, mẹ Chung vui lắm: “Trung Quốc rút tàu rồi! Lẽ phải lúc nào cũng đúng. Phía Trung Quốc không thể giữ mãi cái sai trái, ngang ngược như vậy được”.
Những tấm bằng khen của người con trai luôn khiến mẹ tự hào.
Những tấm bằng khen của người con trai luôn khiến mẹ tự hào.
Nhìn vào tấm ảnh chụp chung cả gia đình, người mẹ già ứa nước mắt, nén tiếng thở dài mong các con trở về. Các con lần lượt lập gia đình rồi công tác xa nhà biền biệt, còn lại một mình trong ngôi nhà trống trải, mẹ luôn khao khát cái cảm giác cả gia đình được đoàn tụ nhưng mỗi cuộc điện thoại con gọi về, mẹ vẫn nhắc đi nhắc lại: “Tổ quốc có bình yên thì gia đình mới được êm ấm. Mẹ rất mong các con sẽ về thăm mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Nhưng lúc này đất nước cần các con. Các con hãy cố gắng hết sức mình hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Mẹ tự hào về các con nhiều lắm”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét